(Ý Thánh vịnh
49)
Vạn
dân hỡi lắng tai nghe kỹ,
Cả
thấp hèn đến quý cao nhân.
Phú
gia cùng với cơ bần,
Miệng
tôi thưa thốt ân cần lẽ khôn.
Lúc
vận hạn này không phải sợ,
Dẫu bọn
gian vin cớ bất minh.
Vênh
vang của cải bình sinh,
Nào
đâu trả giá chuộc linh hồn sầu.
Mạng
đang sống trước sau cao thấp,
Cũng
rồi buông chấm dứt hết thời.
Ngày
cùng sẽ đến than ôi!
Kẻ sơ
người trí tàn đời tiêu vong.
Dẫu
tên tuổi lừng vang lãnh thổ,
Khắc
uy danh bao chỗ người qua.
Biết
chăng bãi vắng tha ma?
Chỉ vuông
đất mộ là nhà gởi xương!
Dẫu
danh vọng đời vươn cao ngất,
Bao
công lao vun đắp dã tràng.
Đều
là sinh vật trần gian,
Ngày
kia phải chết đâu mang theo gì.
Tất
thế đấy, chung quy phận số!
Cả hèn, khôn, sang, khó ai ai,
Tiêu tan một mảnh hình hài,
Tồn, vong, sinh, tử bao loài như nhau.
Nhưng ĐỨC CHÚA trên đầu tôi biết,
Sẽ yêu thương tha thiết hồn ngay.
Gỡ ra khỏi chốn đọa đày,
Từ nơi âm phủ khỏi tay ngục thần.
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét