Đã trượt
chân dài xuống dốc yêu
Lầu đài
hoang phế vách tường xiêu
Tựa đầu ngắm
bóng tà dương xuống
Sắc úa pha chàm
dáng tịch liêu
Thành xây hư
ảo cuối đường mây
Tường lũy
nghiêng chao hiện cuối ngày
Báo hiệu
điêu tàn đời huyễn ảo
Luyến lưu
chi nữa một tàn phai
Gót chạm bờ rêu phong sắc lục
Giật mình lạnh
lẽo ngỡ hồ băng
Bàn chân tê tái
do rêu ngấm
Hay tại hồn ta dị ứng chăng?
Mặc rêu nhạt nhẽo không vồn vả
Thôi cứ a
vào thốt tỉ tê
Thả nỗi tâm
tư cùng đất ẩm
Trần tình thầm
thĩ tiếng đê mê
Ngước mắt
nhìn lên khoảng trống hoài
Vài chim về tổ
lẻ loi bày
Cánh sầu uể
oải cô đơn vỗ
Thê thiết gọi
nhau khản lạc loài
Buồn cho con
tạo lạ lùng thay
Bắt tội oái
oăm tị nạnh này
Đã hiện điêu
tàn khi nắng lịm
Ùa về bóng tối
sớm bao vây
Bùi Nghiệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét